Sau khi Bạch Nguyệt Quang của phu quân bắt tiểu thiếp trong nhà uống th/uốc ph/á th/ai, nàng ta vứt lại tờ thư ly hôn rồi dọn đến ở nhà tôi. Nàng kh/inh khỉnh chế nhạo: "Tồn tại của phu quân cô là để yêu ta, cô không tranh nổi đâu." Tôi dịu dàng rót trà: "Từ xưa đến nay ta chưa từng nghĩ tranh sủng với ngươi." Thứ ta tranh đoạt là vinh diệu gia tộc, là quyền lực trong tay, là tương lai của đôi con ta. Đáng tiếc, nàng ấy vĩnh viễn không thể hiểu nổi.